Admin
Tổng số bài gửi : 405 Age : 76 Đến từ : Buonmathuot Registration date : 08/03/2008
| Tiêu đề: SISTER BAY_Translated by Peter Nguyen Mon Jul 20, 2009 6:25 pm | |
| CHÚ THÍCH CỦA NGƯỜI ĐĂNG BÀI: NHỮNG CÂU CHUYỆN THƯỜNG NHẬT NẦY CÓ THỂ HẦU HẾT QUÝ VỊ VÀ CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC ĐÂU ĐÓ BẰNG TIẾNG VIỆT, Ở ĐÂY NGƯỜI ĐĂNG MUỐN ĐĂNG LÊN LẠI CẢ TIẾNG VIỆT VÀ TIẾNG ANH VỚI MỤC ĐÍCH GIỚI THIỆU PHẦN CHUYỂN NGỮ CỦA ĐẠI LÃO PETER HOÀNG....HY VỌNG QUÝ VỊ CÓ THỂ RÚT RA ĐƯỢC BÀI HỌC GÌ ĐÓ , IT NHẤT LÀ TÍNH CẦN CÙ, CHỊU KHÓ CỦA ÔNG VÀ HỌC HỎI, TRAU DỒI THÊM MÔN TIẾNG ANH....XIN MỜI
SISTER BAY Miss Bay is a princess of Thailand (her grandfather was a Thai king, her father a royal prince, and her uncle is now the present king of Thailand). She lives now in Ben Tre, South Vietnam. She speaks good Vietnamese but with a little accent. She would like to be only called Sister Bay. She did enroll in the Medical School of Bangkok University. After graduation cum laude, she requested to serve in Vietnam for a few years, waiting a later return to Thailand to be married. She was assigned to help a hospital in Soc Trang, Ben Tre. One evening, she heard some crying before the hospital. She came out and saw a newborn baby abandoned at the hospital door with many ants on his body. As a Buddhist follower, she was shocked to see how people can do such an irresponsible, pitiful act to an innocent baby. She took him in her house, bought some milk to feed him, cared for him during the night. In the morning, she took the baby to a Catholic orphanage for care because she was very busy in her job as a doctor. The place was under the direction of Sister Toan, a very virtuous elder lady who founded it. As Dr. Bay has befriended Sister Toan, when seeing some newborn babies abandoned at the hospital, she brought them to Sister Toan for care. After three years of her assignment in Vietnam, she came back to Thailand, while Sister Toan was transferred by her Superior to direct another orphanage in Rach Gia. Dr. Bay accompanied the Mother Superior on the occasion to visit Rach Gia. She observed that the local inhabitants were very poor and they earnestly need a doctor for their health care; therefore, she volunteered to stay in Vietnam, worked without pay in Rach Gia while living with the money her mother in Thailand regularly sent to her (the old princess was of Vietnamese origin born in Thailand.) Some years later, the Mother Superior pleaded her friends of the former regime in Vietnam to get 243 hectares of land in Long Thanh, and asked Dr. Bay and other people to come to the site to help clear the land to open the Thien Binh Center there. Just before April 30, 1975, the day the new communist regime settled in South Vietnam, Dr. Bay was notified by the Thai Embassy to Vietnam of the order of the royal Thai Court that she must leave Thien Binh Center to return promptly to Thailand. Upon her departure, the local people wept bitterly for the loss of a talented and dedicated doctor. With the change of regime in South Vietnam, the Thien Binh Center became more and more desolate, the Sisters and their Superior must worked hard on the land for their survival: the land was unfertile for the cultivation of rice. The 243 hectares of land were confiscated by the Government but 43 hectares barely left for the Sisters' living. When some easier life was given to the Vietnamese by the Government in 1990, Dr. Bay came back to visit Thien Binh and saw the devastation of the center. She met there only a few of its former occupants, now older who still clung around the center, and some others who were married; they all worked hard for their life. The Mother Superior was very old. Dr. Bay returned to Thailand, implored her mother for her conversion to Catholicism and consecrate life, then she used her inheritance to renovate Thien Binh Center. At the same time, Mr. Ngo Cong Duc, a wealthy owner of Tia Sang Magazine in Saigon before and after 1975, offered fund to build a big chapel for the center. Soon later, Sister Toan passed away, Sister (Dr.) Bay (she is called not by her name but simply Sr. Bay as she is the seventh child in the family) became the successor director of the center. It became one of the best organized charitable centers in Vietnam. Sister Bay leads a simple life in appearance as well as in language so that she is quite forgotten as a doctor or a princess. Her mother once in a while comes to visit her daughter in Vietnam, bringing her fortune to help the poor people in charitable endeavor.
Translated by Peter Nguyen
BÀI NGUYÊN GỐC:
SƠ BẢY
Cô Bảy là công chúa Thái Lan, (thói quen gọi thế, nhưng thực ra phải gọi bà là công nương mới đúng hơn, ông nội bà là vua Thái Lan, cha bà là một trong các hoàng tử, và người bác của bà mới là vua Thái Lan hiện nay), hiện nay là Sơ Bảy ở Bến Tre. Bà nói tiếng Việt giỏi nhưng có giọng lơ lớ, bà chỉ muốn gọi bà là Sơ Bảy hay Dì Bảy thôi. Trước đây, bà là một sinh viên y khoa tốt nghiệp hạng nhất Đại học Bangkok. Tốt nghiệp xong, bà xin sang Việt Nam phục vụ vài năm rồi sẽ trở vế Bangkok lấy chồng. Người ta đưa bà sang làm việc tại một bệnh viện ờ Sóc Trăng. Một buổi tối, bà nghe có tiếng trẻ con khóc oa oa ở trước cổng bệnh viện. Bà đi ra, soi đèn pin và thấy một đứa trẻ sơ sinh còn đỏ hoe bị bỏ dưới chân bờ giậu, kiến đang cắn nó. Gia đình bà thuộc hoàng tộc Thái Lan, theo Phật giáo, nên bà rất kinh ngạc không hiểu tại sao lại có người làm điều đáng trách như vậy. Bà đem đứa trẻ về phòng mình, đi mua sữa cho nó bú, trông nom nó suốt đêm rồi sang hôm sau ẵm nó tới nhờ trại mồ côi công giáo ở Sóc Trăng nuôi giùm vì bà là bác sĩ còn bận công việc, không chăm sóc nó được. Trại mồ côi này do Sơ Toàn, một người đã lớn tuổi lập ra, hết sức nhân đức. Từ đấy bà Bảy quen với Sơ Toàn, cứ hễ người ta sinh xong, bỏ con lại bệnh viện, bà lại đem dến trại nuôi dưỡng. Ba năm sau, hết thời hạn tự nguyện làm việc tại Việt Nam, bà có giấy đổi về Thái Lan thì cũng là lúc Sơ Toàn được lệnh Mẹ Bề Trên đổi sang trông coi một trại mồ côi ở Rạch Giá. Bà theo Mẹ Bề Trên sang chơi Rạch Giá, thấy dân chúng ở đấy nghèo quá, rất cần một bác sĩ mà không có, nên xin ở lại Việt Nam, làm việc không lương tại Rạch Giá, tiền bạc tiêu xài do mẹ của bà ở Thái Lan chu cấp (vị phu nhân này gốc Việt Nam, sinh tại Thái Lan). Mấy năm sau, Mẹ Bề Trên do sự quen biết của mình dưới chế độ cũ, xin được 243 hecta đất rừng tại Long Thành, liền rủ “cô Bảy Thái Lan” và đem một số người lên đấy khai phá, lập trại cô nhi Thiên Bình. Trước ngày “giải phóng” 30-4-1975, cô Bảy được tòa Đại sứ Thái Lan trao mệnh lệnh của hoàng tộc bắt phải rời khỏi Việt Nam. Cô đi, dân chúng Thiên Bình khóc như mưa vì mất một bác sĩ giỏi. Sau ngày “giải phóng”, trại Thiên Bình gần như tan nát, các Sơ và ngay cả Mẹ Bề Trên cũng phải đi cuốc đất, tự trồng lấy khoai sắn mà ăn, đất rừng không trồng lúa được. 243 hecta đất bị huyện tịch thu chỉ còn 23 hecta, nhưng cũng chẳng sao, bấy nhiêu cũng đủ để trồng trọt, sinh sống được rồi. Trong thời kỳ mở cửa, năm 1990, cô Bảy trở sang Việt Nam. Thấy trại cô nhi bị thất tán, chỉ còn lại vài em nay đã lớn hoặc đã lập gia đình, không biết đi đâu nên ở lại bám trụ, cùng cuốc đất trồng trọt kiếm kế sinh nhai với các Sơ. Mẹ Bề Trên nay cũng đã già. Cô liền trở lại Thái Lan, xin phép mẹ cho mình theo đạo Công giáo, rồi đem tài sản mình được thừa hưởng trong hoàng tộc sang Việt Nam xây dựng một tại Thiên Bình mới. Đồng thời, ông Ngô Công Đức, chủ báo Tia Sáng rất giàu tại Sài Gòn trước và sau năm 1975 cũng xây tặng trại một ngôi nhà nguyện rất lớn ờ trung tâm trại. Hiện nay, Sơ Toàn đã qua đời, cô Bảy thay làm Mẹ Bề Trên. Trại cô nhi và người già neo đơn, tàn tật Thiên Bình nay là một trong những trại từ thiện khang trang và có tổ chức tốt nhất Việt Nam dưới sự trông nom dìu dắt của “cô Bảy” (cô thứ bảy trong gia đình nên gọi là cô Bảy). Nếu về Việt Nam chơi, quý bạn nên ghé thăm trại và thăm cô. Cô bình dị lắm, từ cách ăn mặc cho tới cách nói chuyện, hết sức đơn giản, thành thật, không có vẻ gì là một bác sĩ hoặc một công nương Thái Lan. Cô cho biết mẹ của cô cũng hay sang chơi Việt Nam, đem của cải phần của bà được hưởng sang việt Nam làm việc từ thiện, giúp đỡ người nghèo.
| |
|