Admin
Tổng số bài gửi : 405 Age : 76 Đến từ : Buonmathuot Registration date : 08/03/2008
| Tiêu đề: A WONDERFUL, TRUE STORY WITH HAPPY ENDING_Translated by Peter Nguyen Mon Jul 20, 2009 6:21 pm | |
| CHÚ THÍCH CỦA NGƯỜI ĐĂNG BÀI: NHỮNG CÂU CHUYỆN THƯỜNG NHẬT NẦY CÓ THỂ HẦU HẾT QUÝ VỊ VÀ CÁC BẠN ĐÃ ĐỌC ĐÂU ĐÓ BẰNG TIẾNG VIỆT, Ở ĐÂY NGƯỜI ĐĂNG MUỐN ĐĂNG LÊN LẠI CẢ TIẾNG VIỆT VÀ TIẾNG ANH VỚI MỤC ĐÍCH GIỚI THIỆU PHẦN CHUYỂN NGỮ CỦA ĐẠI LÃO PETER HOÀNG....HY VỌNG QUÝ VỊ CÓ THỂ RÚT RA ĐƯỢC BÀI HỌC GÌ ĐÓ , IT NHẤT LÀ TÍNH CẦN CÙ, CHỊU KHÓ CỦA ÔNG VÀ HỌC HỎI, TRAU DỒI THÊM MÔN TIẾNG ANH....XIN MỜI A WONDERFUL, TRUE STORY WITH HAPPY ENDING
Yen Trinh 7/13/2009 – Dalat, Vietnam
If perchance, you loiter in Saigon streets and see a white foreigner ambulating with a small girl, totally blind with an arm missing, the couple may be Mr. Donald Lee Jones and Mrs. Tran Thi Minh Tuyet. Their love has spanned from half the world with big a difference of languages and fates. The ending is happy for them despite the difference in languages and cultures. Tran Thi Minh Tuyet celebrated her marriage at the amazement of the people of a little hamlet Xuan Son, Xuan Truong in the vicinity of Dalat, Vietnam. The villagers skeptical with the news of this event were assured when they held in their hands the crimson invitation card to come to the wedding party of the blind Cinderella without an arm. More wonderful was that the groom coming from half the world, a sane man like other people.
A MARRIAGE CLOSED THE GREAT DISTANCE
The mother was leading her daughter approaching the altar of the ancestors. The bride had eyes like other people, but they were artificial ones fixed to her face. She went slowly step by step, a remnant of her arm hidden in the long sleeve of her wedding gown of a pink color as a fresh rose flower. Contemplating the march, the groom burst out in tears: “She is so beautiful!” in a broken Vietnamese with heavy accent. He is an American but accepted to perform the ritual Vietnamese traditional wedding. When the only four fingers left for the bride putting carefully the ring into her husband’s finger; all the onlookers held tears in their eyes. The wedding took place on the morning of May 10, 2009, in as small wooden house in the neighborhood of Dalat, Vietnam. At this spot, 22 years ago, a terrible explosion of a buried mine took away her sight and one of Tran Thi Minh Tuyet’s arms. She was then 7, naïve and intelligent with a sweet voice as the murmur of a brook. With that accident, everybody thought that her life is ruined in that corner of the flourishing city. Shedding many tears and sensing big despair, but finally she rose to stand up. She learned to read Braille alphabet, became an outstanding in school, taking courses in the Faculty of Social Science with English major. Anybody doubted that she could follow the difficult course without her eyes. All of them were surprised when she got her Licence degree (B. A.) in English. Then she could find a position in an auto insurance outlet of a French company.
AN UNEXPECTED ENCOUNTER
In a May, 2007 travel, a traveler flew from half the world to the auto insurance outlet to request for an interview with Miss Minh Tuyet. He brought with him two chocolate bars with the intention to surprise a friend of his via the Internet. Watching the small blind girl coming to meet him, he shed his tears. He was bewildered! Although his friend via the Internet had told him about the girl, he could not believe the sight before his eyes. He was amazed with her smile. How could she smile in such an unfortunate fate? That impression could not fade in his memory. He carried that smile back to America. He related to his friends the circumstance of meeting that wonderful girl in Vietnam. He first considered Minh Tuyet as his little sister, but his mind was touched by a tint of love. The seed of that love was growing in the heart of the sexagenarian man already loathed of the world. He knew he already fell in love with her. He then contacted her via the Internet to learn the Vietnamese language. Seven months later, he sold his business in construction, leased out his house to carry his suitcase to go to Vietnam. He rented a house on Nguyen Binh Khiem Street in Ward 1 of Saigon. Four times a day, he volunteered to take her to work and back home. In the beginning period, not yet secured with a driver license and was not familiar with the streets of the city, he rode with her on the city bus. In the remaining time, he applied to learn to speak fluently the new language in order to conquer her from her parents. The father was perplex, the mother could not see a happy ending with Lee. Glad with the support offered by the rich foreigner to their unfortunate daughter, but the language barrier, the age difference and the culture gap might interfere for realization. The man strove next to explore the new culture and tradition, to learn to cook Vietnamese food, to savor shrimp paste. On Tet (Vietnamese New Year), he brought delicatessen to enjoy the family. He helped the old people in the farming of their land. He mixed cement to repair their house, fix the electrical fixtures. He lastly addressed the old folks with “ba, má” (dad and mom in Vietnamese) when her parents agreed for their union.
TRIP FOR A MARRIAGE IN VIETNAM
In the last time, his friend asked him what was his intention for another trip to Vietnam. His reply in Vietnamese: “Để lấy vợ” (for marriage). He went to many store to choose jewelries for his wife, and to buy flowers to adorn her wedding gown, to look for a wig fitted to his beloved. Nobody doubted now about the ensuing marriage. The white foreigner gladly commented: “Love really matters to us despite her arm and her eyes missing.” Leaving the ceremony, the groom kept holding the bride’s truncated arm. He said: “I do not know why many people doubted about her happiness. They could not understand that human values do not lie on the arm or the eyes, but in the head and in the heart. I love her and her life. We decided to live in Vietnam and to help the Vietnamese people in misfortune.” People can recall his ecstasy before the panoramic view of vast plantations of tea and fruit-trees on the plateau of Vietnam. He said: “I will tell her the beauty I can see around. She cannot run, but I will guide her to tread the sand of the seashore and to enjoy the verdure of the ricefields.”
Translated by Peter Nguyen BÀI NGUYÊN GỐC: Chuyện Có Thật Với Happy Ending
Yến Trinh, Đà Lạt 2009/07/13
Nếu bạn tình cờ gặp một người đàn ông nước ngoài cùng một cô gái vừa mù, vừa mất một cánh tay dìu nhau đi trên đường phố Sài Gòn, có thể đó là Donald Lee Jones và Trần Thị Minh Tuyết. Tình yêu của đôi uyên ương ấy đã vượt qua nửa vòng trái đất, ngôn ngữ và bất hạnh. Đoạn kết của mối tình vượt qua nửa vòng trái đất, ngôn ngữ và bất hạnh. Tin Minh Tuyết có chồng làm ấm áp cả thôn nhỏ Xuân Sơn, xã Xuân Trường, ngoại ô TP Đà Lạt. Những người từng hoài nghi về một kết thúc có hậu cho cô "lọ lem" bị mù hai mắt và cụt một cánh tay ấy cũng an lòng cầm trong tay tấm thiệp hồng. Kỳ diệu hơn, chú rể là một người bình thường đã đi tìm cô dâu qua nửa vòng trái đất.
ĐÁM CƯỚI XA
Người mẹ dìu con gái xúng xính trong chiếc áo cưới đi về phía bàn thờ gia tiên. Đôi mắt cô dâu được gắn mi giả cong vút như những người sáng mắt, nhưng cô phải lần dò từng bước. Một cùi tay cô buông hững hờ trong tay áo chiếc áo dài màu hồng của hoa tường vi. Nhìn cảnh ấy, chú rể bật khóc. "Cô ấy đẹp quá!" - anh nói khẽ với giọng tiếng Việt lơ lớ. Dù anh là người Mỹ nhưng lễ cưới vẫn diễn ra theo phong tục VN. Khi nhìn 4 ngón tay còn lại của cô dâu lần tìm ngón áp út của chú rể để đeo nhẫn, mắt nhiều vị khách cũng đỏ hoe. Đó là cảnh của lễ cưới diễn ra sáng 10/05 tại một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm cuối một con dốc ở ngoại ô TP Đà Lạt. Tại nơi này 22 năm trước, một tiếng nổ kinh hoàng của quả mìn đã cướp đi ánh sáng và một cánh tay của Trần Thị Minh Tuyết. Khi ấy Tuyết là một cô bé 7 tuổi, hồn nhiên, thông minh và có giọng hát trong veo như tiếng suối. Tai nạn xảy ra, ai cũng nghĩ Tuyết sẽ chôn vùi cuộc đời mình trong góc nhà. Thế nhưng... Khóc. Tuyệt vọng. Rồi gượng đứng dậy. Cô bé ấy đã miệt mài học chữ nổi, là học sinh giỏi nhiều năm liền. Như bao người bình thường khác, cô thi vào Đại Học Khoa Học Xã Hội và Nhân Văn ngành tiếng Anh. Một lần nữa, không ai tin cô gái ấy có thể học một ngành học gai góc vốn không ưu ái cho người không nhìn thấy ánh sáng. Và một lần nữa, sau khi cầm tấm bằng cử nhân ngoại ngữ, sau khi nhận nhiều cái lắc đầu, Tuyết cũng tìm được cho mình một chỗ làm: tư vấn viên về bảo hiểm xe hơi cho một công ty tư vấn bảo hiểm của Pháp.
Cuộc gặp gỡ kỳ lạ
Một ngày tháng 05/2007, trong dịp đi du lịch, người đàn ông vừa bay từ nửa vòng trái đất tìm đến công ty tư vấn bảo hiểm xin gặp Minh Tuyết. Anh mang theo 2 thanh sôcôla. Anh định dành cho người bạn quen qua mạng Internet ấy sự bất ngờ. Thế nhưng nhìn cô gái nhỏ bé lần dò đến trước mặt mình, anh bật khóc. Chính người đàn ông ấy bị bất ngờ! Mặc dù đã nghe cô bạn mới kể về bản thân nhưng anh vẫn không tin vào mắt mình. Đặc biệt là nụ cười. Sao cô ấy có thể cười trong khi cô đã gặp nhiều bất hạnh như thế?! Đó là ấn tượng không thể phai trong lòng người đàn ông ngoại quốc. Anh mang theo nụ cười ấy về Mỹ. Anh kể thật nhiều với bạn bè, với họ hàng về cô gái kỳ lạ mà anh đã gặp ở VN. Ban đầu, anh chỉ nghĩ quen và xem Tuyết như em gái nhưng qua lời kể, ai cũng bảo anh đã yêu rồi. Người đàn ông đã bước qua tuổi 60 chợt nhận ra những mầm xanh của niềm yêu đời đang bén rễ trong tâm hồn từ lâu chai lì cảm xúc. Anh cũng nhận ra mình đã yêu. Người đàn ông ấy thường xuyên lên mạng nhờ Tuyết dạy tiếng Việt. Và 7 tháng sau, anh quyết định sang lại công ty đang làm về sửa chữa xây dựng, cho thuê căn nhà để xách vali sang VN. Anh thuê một căn nhà trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, Q 1, Sài Gòn. Mỗi ngày bốn buổi, anh tình nguyện đưa đón Tuyết đi làm. Lúc mới sang VN, chưa rành đường đi, chưa có bằng lái xe máy nên anh dắt cô đi bộ hoặc đi xe buýt. Thời gian còn lại anh học tiếng Việt và hạ quyết tâm "chinh phục" ba mẹ Tuyết. Ba thở dài. Mẹ lắc đầu khi nghe tới Lee. Vừa mừng cho con có được nơi nương tựa nhưng vừa lo vì Lee lớn hơn Tuyết nhiều tuổi, bất đồng ngôn ngữ, bất đồng văn hoá. Vậy là anh chàng ngoại quốc bắt đầu học phong tục VN, học nấu ăn kiểu VN, kể cả tập ăn mắm tôm, mắm tép. Ngày tết, Lee xách giỏ lên nhà Tuyết ăn tết VN. Lúc ba mẹ Tuyết ra rẫy, anh cũng vác cuốc cùng trồng sú, trồng hoa. Khi sửa nhà, anh cũng sửa điện, trộn hồ … Và cuối cùng, tiếng gọi "ba, má" của chàng trai ngoại quốc đã được chấp nhận.
Sang VN để cưới vợ!
Bây giờ ai hỏi Lee sang VN làm gì, anh đều trả lời bằng một câu tiếng Việt giản dị: "Qua đây lấy vợ!" Nhìn cảnh anh đi chọn từng hạt pha lê, từng hoa thêu đính trên chiếc áo dài cưới, chải từng lọn tóc cho vợ, có lẽ không còn ai nghi ngại về tình yêu ấy. "Không mắt, không tay không quan trọng, quan trọng là chúng tôi yêu nhau" - chàng rể Tây trả lời trong đôi mắt long lanh. Rời ngôi nhà gỗ ở cuối con dốc nhỏ dài hun hút, tôi nhớ bàn tay của chú rể luôn nắm chặt cùi tay không ngón của cô dâu. Anh kể: "Khi đi trên đường, tôi thấy nhiều người có vẻ sợ cô ấy. Tôi không hiểu. Họ không biết rằng giá trị con người không ở cánh tay hay đôi mắt mà nằm ở khối óc và trái tim. Tôi yêu những suy nghĩ và cuộc sống của cô ấy. Chúng tôi sẽ ở lại VN và muốn giúp đỡ những người khuyết tật". Và tôi nhớ đến tâm nguyện của anh khi nhìn những vườn trà và hoa trải ngút ngàn. Đó là: "Tôi sẽ kể cho cô ấy những gì tôi thấy. Cô ấy chưa bao giờ dám chạy. Tôi sẽ nắm tay cô ấy chạy trên bãi biển và những cánh đồng ..." Yến Trinh | |
|